TP.HCM bắn pháo hoa tại 15 địa điểm khác nhau trong đêm giao thừa Tết Ất Tỵ 2025, hứa hẹn mang đến những màn trình diễn rực rỡ, tạo không khí vui tươi, phấn khởi cho người dân đón chào năm mới.
TTO - Hai năm đã qua, nhưng hình ảnh người ấy trong trái tim tôi vẫn vẹn nguyên như ngày nào. Vẫn cái nhìn trìu mến yêu thương, vẫn vòng tay ấm áp chở che. Chẳng biết bao giờ trong tôi, người trai con trai ấy mới thật sự ra đi...Mùa hè năm ấy, tôi mới là cô học trò lớp 11, ngây thơ tinh nghịch nhưng rất năng nổ trong các hoạt động đoàn thể. Theo các anh chị trong tỉnh đoàn, tôi đến thăm các trung tâm nuôi dạy trẻ mồ côi và khuyết tật trong thành phố. Chúng tôi đã cùng các em chơi đùa, dạy các em học, nắm lấy tay các em chỉnh từng nét chữ.
Có lẽ, mùa hè năm ấy sẽ trôi qua thật bình yên như thế, nếu như tôi không phải đứng lớp thay một chị trong đoàn nghỉ sinh em bé. Một lớp của chúng tôi lúc ấy thường có hai giáo viên, một ở chỗ chúng tôi và một người là sinh viên của đại học y khoa. Lúc ấy tôi đã rất ngại phải đến dạy thay lớp học đó vì nó khá đặc biệt, đó là lớp học dành cho trẻ em mù, vả lại tôi cũng chưa biết mình sẽ phải cùng dạy với ai.
Đến lớp sớm hơn thường ngày, tôi làm quen trước với các em để khỏi bỡ ngỡ, đang hỏi han từng em một, bỗng tôi nghe các em đồng loạt reo lên:
- A! Thầy đến rồi!
Tôi khá ngac nhiên bởi chỉ nghe tiếng bước chân, mà chúng nhận ra, chắc hẳn người ấy phải thân thiết với tụi nhỏ lắm. Tôi tò mò quay mặt ra cửa để xem mặt “đồng nghiệp”. Thoáng sững sờ, tôi như bị hút hồn bởi đôi mắt sâu thăm thẳm của anh. Anh bước vào lớp vui vẻ chào bọn trẻ, nhìn thấy tôi, anh tinh nghịch giới thiệu:
- Hôm nay, các em sẽ được học cô giáo mới, cô ấy rất là xinh, cả lớp vỗ tay chào cô nào.
Rồi anh quay sang tôi lúc này đang ngượng đỏ cả mặt vì lời giới thiệu của anh:
- Nào cô giáo, bắt đầu dạy được rồi chứ!
Bằng kinh nghiệm của mình, anh đã giúp tôi vượt qua sự lo lắng ban đầu, nhanh chóng quen với việc dạy những đứa trẻ khiếm thị. Những buổi học sau ngày càng thú vị, ngoài giờ dạy văn hóa, tôi dạy bọn trẻ học múa học hát, anh dạy chúng học cách tự chăm sóc, các kiến thức vệ sinh cá nhân.
Chúng tôi ngày càng thân thiết với nhau, anh quan tâm, chăm sóc tôi như một cô em gái nhỏ. Trong lòng tôi, lúc ấy đã nghĩ về anh bằng một thứ tình cảm khác lạ, một thứ tình cảm khó gọi tên. Thấm thoát ba tháng hè trôi qua, lúc những đứa trẻ đã nghe quen tiếng bước chân của tôi, cũng là lúc tôi phải tạm chia tay với lớp học nhỏ để bước vào năm học cuối cấp. Có lẽ đó là một ngày thật buồn trong cuộc đời tôi.
Trời Huế đổ mưa, cơn mưa cuối mùa hạ dai dẳng, các em níu lấy tay tôi và anh không rời luôn miệng dặn "Cô, thầy nhớ ghé thăm tụi con nghe”. Tôi đã không cầm được nước mắt trước tình cảm của các em, khóc nức nở mặc cho anh và các em ôm lấy vỗ về. Mưa mỗi lúc mỗi to, chúng tôi phải ngồi lại trong lớp học vì áo mưa mang theo đã phải nhường cho các em. Chúng tôi đã ngồi nói đủ thứ chuyện rất vui, bỗng anh nhìn tôi hỏi:
- Bé này, nếu anh đi bé có buồn không?
Ngỡ anh đùa, tôi bảo:
- Thôi anh đừng đùa, mà anh có đi em cũng không thèm khóc đâu.
- Anh không đùa đâu, ba ngày nữa anh bay rồi, chắc anh sẽ đi lâu đấy, lúc anh trở về không khéo em thành bà già rồi cũng nên.
Tôi sững sốt, vội vã hỏi lại:
- Thật không? Mà anh đi đâu, lúc nào về?
Anh xoa đầu tôi, mỉm cười bảo:
- Thật, em gái ạ. Anh đi du học thôi, chắc khoảng 6 năm nữa mới về, cũng có thể anh sẽ ở luôn bên đó, vì bố mẹ anh đã qua đó hết rồi.
Tôi nhìn anh chết lặng, “em gái”, sao bây giờ tôi lại ghét cái cách anh gọi tôi như vậy. Lúc ấy tôi ước giá như, chỉ cần anh nói tôi hãy đợi anh thì dù 6 năm, hay thậm chí 10 năm tôi vẫn đợi. Nhưng anh đã không để cho tôi một chút hy vọng gì, bởi lẽ trong lòng anh lúc nào tôi cũng chỉ là một cô bé mới lớn, một cô em gái đáng yêu, không hơn không kém.
Bỗng nhiên tôi thấy giận anh, một nỗi giận hờn vô cớ, vớ lấy chiếc cặp, tôi vụt chạy ra ngoài, mặc trời mưa, mặc cho anh chạy vội theo. Chúng tôi đi cạnh nhau, anh luôn miệng hỏi còn tôi thì không trả lời. Rồi anh cũng thôi không hỏi nữa, chúng tôi yên lặng đi bên nhau. Trời mưa nên anh không biết rằng tôi đã khóc...
Ngày anh đi, tôi ốm vì trận mưa hôm trước không ra tiễn được. Anh nhờ bạn chuyển cho tôi một món quà với lời nhắn: Anh mãi mãi sẽ không quên cô em gái nhỏ đáng yêu...
Hai năm đã trôi qua, tôi đã trở thành cô sinh viên năm thứ hai. Bạn bè luôn thắc mắc vì tôi vẫn một mình. Dường như tôi vẫn chưa quên được anh, chưa quên được cảm giác trong lòng mình mà chưa một lần tôi dám gọi tên. Ở nơi ấy, tôi mong anh bình an, và một lúc nào đó vô tình anh nhớ đến tôi, mong anh vẫn giữ mãi hình ảnh “cô em gái đáng yêu” ngày nào...
Có tình yêu đã qua đi, nhưng cũng có mối tình đơm hoa kết trái. Điều gì đã đọng lại trong bạn để trở thành dấu ấn không thể quên? Hãy gửi về Tuổi TrẻOnline câu chuyện tình yêu của chính bạn hoặc của người khác nhưng gây nhiều xúc động trong bạn. Những câu chuyện được chọn đăng sẽ có nhuận bút (xin lưu ý, câu chuyện này chưa từng được đăng báo và tối đa không dài quá 800 chữ). Bài viết tham gia xin gửi về email tto@tuoitre.com.vn hoặc tinhyeuloisong@tuoitre.net.vn chủ đề ghi rõ là tham gia chuyên mục Chuyện tình tự kể (xin vui lòng gõ font Unicode có dấu) |
Đọc bài gốc tại đây.

Bắc Ninh - Trường Tiểu học Tuấn Đạo là điểm trường đầu tiên của tỉnh Bắc Ninh triển khai Chương trình Sữa học đường giai đoạn 2025-2030.

Sáng 22-10, thông tin từ UBND xã Lấp Vò, tỉnh Đồng Tháp cho biết đã tìm được thi thể bé trai chết đuối tại rạch Xẻo Điều, ấp An Bình trong tối 21-10.

Ít nhất 35 người thiệt mạng và hàng chục người bị thương trong lúc hôi xăng từ một xe bồn chở nhiên liệu bị lật, sau khi nó bất ngờ phát nổ ở bang Niger.

Một số bằng chứng khảo cổ cho thấy một làng cổ thuộc thiên niên kỷ thứ 5-6 trước Công nguyên đã tồn tại ngay dưới trung tâm thành phố lịch sử thời trung đại Beladshapur, thuộc Dehdasht ngày nay.

Cảnh sát Singapore mở rộng điều tra rửa tiền liên quan Chen Zhi, chủ tịch Prince Group, với các lệnh cấm chuyển nhượng tài sản và nhiều hoạt động phạm pháp.

Gia Lai - Liên quan vụ nữ sinh lớp 7 bị bạn đánh hội đồng, phường Thống Nhất yêu cầu nhà trường họp kiểm điểm rút kinh nghiệm đối với...

Eliasard Moneus (29 tuổi, bang Indiana, Mỹ) vừa bị kết án vì hai tội danh nghiêm trọng là giết người và mưu sát. Theo hồ sơ tòa án, người đàn ông này đã dìm con trai nhỏ Jacob (3 tháng tuổi) vào xô nước giặt, đóng kín nắp, khiến đứa bé tử vong do ngạt thở. Sau đó, hắn cầm thanh kim loại tấn công vợ là Edlie, khiến cô bị thương nặng ở vùng đầu. Công tố viên Quận Tippecanoe, bà Elyse Madigan, cho biết đây là một trong những vụ án đau lòng và tàn...

Một số bang buộc tài xế từng lái xe khi say rượu phải đổi sang biển số đặc biệt, nhằm tăng cường giám sát và răn đe.

Ngay sau khi hạ cánh xuống Mumbai, máy bay đã được đưa ngay đến khu vực cách ly nhưng lực lượng chức năng xác định đây chỉ là đe dọa đánh bom giả do không phát hiện bất cứ vật khả nghi nào.