Tôi sợ nếu phụ thuộc vào anh, khi anh rời đi, tôi sẽ không đủ sức dậy; vì thế tôi rút lui, giữ lại chút tự trọng cuối cùng.
Tôi 36 tuổi, sinh ra và lớn lên ở vùng quê nghèo trong tình yêu thương của bố mẹ. Hồi nhỏ, sức khỏe tôi yếu, hay đau ốm, bố đi làm xa, một mình mẹ chăm sóc hai chị em. Có đêm tôi sốt cao, mẹ phải khóa cửa để đưa tôi đi viện, bỏ lại em nhỏ ở nhà. Vì thương mẹ vất vả, có lần tôi ốm đến mức không thở được nhưng không dám gọi mẹ, chỉ cuốn chăn ngồi dựa tường chịu đựng cho đến khi thiếp đi.
Rồi tôi thi đỗ đại học và lần đầu rời vòng tay mẹ. Cuộc sống sinh viên xa nhà vô cùng khó khăn. Tôi từng mất xe, mất tiền, có lúc cả tuần chỉ ăn trứng luộc, nhưng vẫn kiên cường để có tương lai tốt hơn. Năm cuối đại học, tôi thực tập ở một công ty và quen anh, chồng hiện tại.
Một sự cố xảy ra khiến tôi mang thai. Dưới áp lực gia đình, chúng tôi kết hôn. Anh hiền lành, tốt tính nhưng nghèo. Tôi tin rằng chỉ cần vun vén là có thể xây dựng hạnh phúc. Thời gian đầu, cuộc sống khá yên ấm. Đến khi con trai lớn được hai tuổi, chồng bắt đầu sa đà rượu chè, cờ bạc, nợ nần. Tôi chịu đựng, trả nợ thay anh với hy vọng anh thay đổi. Đến khi tôi mang thai con thứ hai, anh vẫn tái phạm. Tôi muốn ly hôn nhưng vì thương bố mẹ và lời hứa của anh, tôi lại nhẫn nhịn.
Tôi bán hàng online để kiếm thêm thu nhập. Tôi nói với bố mẹ chồng rằng mình sẽ lo cơm nước, chỉ cần họ đóng tiền điện. Mẹ chồng bảo tôi dùng nhiều điện thì phải tự trả. Tôi đành tự gồng gánh tất cả. Nhiều năm, tôi nuôi hai con và lo chi tiêu cả nhà bốn người. Chồng lại tiếp tục nợ nần rồi bỏ đi biệt tích hơn một năm. Tôi vẫn âm thầm nuôi con, chăm sóc bố mẹ chồng. Em trai khuyên đừng chịu khổ mãi nhưng tôi không đành lòng bỏ con. Khi con đi học, tôi định ly hôn nhưng sau buổi họp phụ huynh, nghe chuyện một học sinh bị cô lập vì không có bố, tôi lại mềm lòng, cố gắng thêm vì con.
Vừa khi kinh tế khá lên, tôi phát hiện mình mắc bệnh hiểm nghèo. Một mình cầm bệnh án giữa trời mưa, tôi vừa đi xe vừa khóc. Tôi không dám nói với bố mẹ, chỉ tâm sự với em trai. Em bay từ Sài Gòn về, đưa tôi lên Hà Nội phẫu thuật. Chồng không hỏi han, chỉ nói mẹ vay được 10 triệu đồng thì cầm một nửa. Ngày phẫu thuật, em tôi chưa kịp đến, tôi một mình ký giấy mổ. Sau ca mổ, sức khỏe ổn định, tôi lại quay cuồng lo cơm áo gạo tiền. Nhà đang ở chật hẹp, dột nát, tôi quyết xây nhà riêng. Khi nhà xây xong, chồng chẳng hỏi han gì, chỉ nói không biết hết bao nhiêu tiền, nợ cũng mặc kệ.
Tôi tiếp tục chịu đựng. Chồng vẫn bê tha, sống như người dưng. Chúng tôi ăn riêng, ngủ riêng, chia đôi sinh hoạt phí. Đúng lúc ấy, tôi gặp lại người đàn ông từng thích mình năm 16 tuổi. Anh đã có gia đình nhưng luôn dịu dàng, thấu hiểu. Ở bên anh, tôi mới thấy mình là phụ nữ, được quan tâm và sẻ chia. Tôi mạnh mẽ trong đời thường bao nhiêu thì bên anh lại yếu đuối, muốn được chở che bấy nhiêu. Tôi biết nếu đi xa hơn sẽ là sai trái. Anh cũng là người sống có trách nhiệm, không thể bỏ gia đình vì tôi, chẳng thể nào anh bỏ cả mái nhà để đứng dưới một cái ô. Tôi sợ nếu phụ thuộc vào anh, khi anh rời đi, tôi sẽ không đủ sức đứng dậy nữa. Tôi chọn cách rút lui, giữ lại chút tự trọng cuối cùng.
Tôi viết ra tất cả những điều này chỉ mong lòng nhẹ bớt. Tôi đã chịu đựng quá lâu, quá mệt mỏi, nhưng tiếp tục sống bên cạnh người chồng vô tâm, chẳng phải tôi sẽ bỏ phí cuộc đời mình sao? Mong được các bạn chia sẻ.
Huyền Nga
Đọc bài gốc tại đây.

Ngọn lửa bùng lên suốt nhiều giờ thiêu rụi hàng hóa trong 86 ki-ốt chợ ở xã Bình Dương, khuya 4/11.

Câu chuyện về quyết định khó khăn GS Đỗ Doãn Đại khi là Giám đốc Bệnh viện Bạch Mai thời điểm Mỹ ném bom san phẳng bệnh viện này tháng 12-1972 được tái hiện qua hoạt cảnh xúc động tại Di tích Nhà tù Hỏa Lò.

Từ tối 1/9, trên nhiều tuyến phố trung tâm Hà Nội, hàng trăm cựu chiến binh đã có mặt để giao lưu, chờ đợi khoảnh khắc đoàn quân diễu binh đi qua, chứng kiến thời khắc lịch sử 80 năm Quốc khánh.

Nhiều người nhận xét tôi là người điềm đạm, biết lắng nghe và khá hài hước khi đã quen thân.

Một phụ nữ 83 tuổi ở Milan, Italy, thiệt mạng sau khi bị một người đàn ông rơi từ tầng bốn xuống trúng người.

Kỹ sư trẻ vượt hàng trăm ki lô mét đến vùng lũ lụt giúp bà con sửa chữa đồ dùng hư hỏng; chủ tiệm giặt đồ để khách thanh toán vào tài khoản Ủy ban MTTQ Việt Nam ủng hộ; thanh niên công nhân ngày đến nhà máy, tối đi bốc xếp hàng hóa cứu trợ. Đó là những hình ảnh đẹp hướng về đồng bào vùng lũ.

Mất trí nhớ hoàn toàn sau vụ tai nạn năm 1980, ông Rikhi Ram sống cuộc đời khác suốt 45 năm, cho đến khi một cú va chạm giao thông mới giúp ký ức quay về.

Quy định phạt 5-10 triệu đồng nếu 'ép con học quá sức' khiến nhiều phụ huynh bối rối, cho rằng đang chịu áp lực từ cả nhà trường và nỗi lo thành tích của con.

Các chuyên gia cảnh báo, bụi mịn PM2.5 có thể xâm nhập sâu vào phổi, đi vào máu và gây nhiều bệnh nguy hiểm như viêm đường hô hấp, đột...