Một người đàn ông, thay vì bảo vệ hai đứa con của mình, đã kéo chúng xuống dòng nước lạnh. Không phải để giải thoát, mà để kết thúc tất cả, theo cách hèn nhát nhất.
Hai đứa trẻ ấy có thể mới hôm qua còn đến trường, còn gọi “bố ơi” bằng giọng trong veo, còn cười khanh khách khi được mua cho cây kem, còn ngủ yên trong vòng tay người mà chúng tin là bờ vai an toàn nhất thế gian. Nhưng rồi, trong một khoảnh khắc méo mó của người lớn, tất cả bị dập tắt.
Chúng không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, không kịp nói “con sợ”, không kịp hỏi “vì sao bố lại làm thế?”. Đôi bàn tay từng che chở nay lại lạnh lùng nhấn chìm chúng. Những vòng ôm từng là yêu thương nay trở thành sợi dây kéo xuống đáy sông.
Không ai dám tưởng tượng những giây cuối cùng ấy. Hai đứa trẻ nhỏ xíu, vùng vẫy trong tuyệt vọng, giữa dòng nước lạnh cắt da. Nếu yêu thương là như thế thì thứ tình yêu đó độc như thuốc độc.
Chúng ta đã quá quen với những dòng tin kiểu “người cha bế tắc, ôm con tự tử”, đến mức sự ghê rợn bị thay thế bằng thương cảm. Nhưng đây không còn là bi kịch. Đây là một dạng tội ác mượn danh tình yêu, nơi kẻ yếu đuối chọn cách “chết cùng con” thay vì sống vì con.
Đừng nói “tội nghiệp quá”. Đừng biện minh bằng hai chữ “bế tắc”. Bế tắc không cho phép ai giết người, dù đó là con ruột của chính mình.
Một người cha có thể khổ, có thể nghèo, có thể mất tất cả, nhưng không thể mất nhân tính. Khi đã kéo hai đứa trẻ vô tội cùng đi xuống nước thì không còn gì để bênh vực. Không còn chỗ cho sự cảm thông ở đây, chỉ còn sự phẫn nộ và rùng mình.
Cứ sau mỗi vụ như thế này, mạng xã hội lại dậy sóng. Người thì thương cảm, người thì chửi rủa, nhưng rồi tất cả lại lắng xuống rất nhanh. Chúng ta nhanh chóng quên. Đến khi lại thêm một vụ khác lặp lại, y hệt. Và trong sự lặp lại ấy, sự vô cảm của xã hội đã được hợp thức hóa bằng lòng thương hại rẻ tiền.
Phẫn nộ là cần, nhưng phẫn nộ thôi chưa đủ. Bởi đằng sau những cái chết lãng xẹt đó là một xã hội đang rạn nứt từ bên trong, nơi người ta sống cùng nhau mà chẳng còn thực sự nhìn thấy nhau.
Gia đình giờ nhiều nơi chỉ là những căn nhà có wifi mạnh, nơi mỗi người cắm mặt vào điện thoại, trò chuyện với người xa lạ hơn là với người thân. Cha mẹ không biết con mình đang nghĩ gì. Con cái không hiểu cha mẹ đang gánh chịu những gì.
Chúng ta đang ở thời đại của sự kết nối ảo nhưng cô đơn là có thật. Nhà cửa khang trang hơn, bàn ăn đầy ắp hơn nhưng ánh mắt dành cho nhau thì ngày càng ít đi. Chúng ta có thể biết tin người xa lạ ở đâu đó tận bên kia bán cầu, nhưng lại không biết người thân ngay cạnh mình đang khổ tâm thế nào.
Nhiều bi kịch bắt đầu từ sự im lặng kéo dài. Một người rút vào thế giới riêng, một người khác mải mê với công việc và khoảng trống giữa họ cứ lớn dần lên. Cho đến khi một trong hai buông tay, ta mới nhận ra rằng suốt thời gian qua, mình chưa từng thực sự sống cùng nhau, chỉ là cùng tồn tại trong một không gian.
Đến khi phát hiện ra thì đã muộn, khi tất cả chỉ còn là một bài báo, một dòng tin “nhảy cầu thương tâm”. Đó là lời cảnh báo nghiêm khắc cho mỗi gia đình, mỗi tổ chức xã hội, mỗi cộng đồng.
Hãy tỉnh lại. Hãy nhìn lại những mối quan hệ trong chính nhà mình. Đừng để những cơn giận, những vết rạn nhỏ trong hôn nhân, trong công việc, trong mưu sinh... trở thành mồi lửa cho bi kịch. Bởi không ai chết chỉ vì nghèo, chỉ vì cãi nhau, chỉ vì nợ nần. Người ta chết vì không còn ai bên cạnh để nắm tay, để nghe, để nói một câu thật lòng: “Đừng dại dột".
Và hơn hết, hãy nhìn lại cách chúng ta sống cùng nhau. Gia đình, nhà trường, các tổ chức, chính quyền... ai cũng có phần trách nhiệm. Mỗi khi ta thờ ơ trước nỗi buồn của ai đó, mỗi khi ta quát tháo, mỉa mai, hay bỏ mặc người thân vì “bận”, là ta đang đẩy họ thêm một bước gần hơn đến tuyệt vọng.
Hãy quan tâm nhau, không phải bằng tin nhắn “ăn cơm chưa?”, mà bằng sự hiện diện thật. Hãy đặt điện thoại xuống, nhìn vào mắt người đối diện, hỏi họ một câu thật lòng: “Em ổn không? Anh ổn không? Con ổn không?”.
Đừng để những câu hỏi ấy trở thành lời độc thoại bên quan tài. Đừng để những cái chết oan uổng, tức tưởi như ở cầu Bến Thủy tiếp tục lặp lại, chỉ vì chúng ta đã sống quá lạnh, quá nhanh và quá thờ ơ.
Nhiều khi, bi kịch không bắt đầu từ cái chết. Nó bắt đầu từ khoảnh khắc chúng ta ngừng quan tâm nhau.

Ngày 23/9, Công an tỉnh Quảng Ninh thông tin kết quả điều tra vụ việc nhiều ô tô di chuyển trên cao tốc Hải Phòng - Hạ Long bị bắn vỡ kính, đe dọa nghiêm trọng an toàn giao thông. Theo đó, Phòng Cảnh sát hình sự Công an tỉnh đã bắt giữ 2 đối tượng có hành vi “Tàng trữ, sử dụng trái phép vũ khí quân dụng dạng súng hơi tự chế” bắn vào nhiều ô tô đang lưu thông trên tuyến cao tốc Hải Phòng - Hạ Long. Trước đó, vào khoảng 22h ngày 14/9, trên mạng xã...

Cuộc thi nhằm tuyên truyền về pháp luật sử dụng năng lượng tiết kiệm và hiệu quả tới người dân, đặc biệt là giới trẻ, với thông điệp “Tiết kiệm điện thành thói quen.”

Một người phụ nữ chở con nhỏ bị nước lũ cuốn ngã xe giữa đường ngập ở Đà Nẵng. Giữa thời điểm sinh tử, bảo vệ chung cư gần đó đã kịp thời lao xuống cứu hai mẹ con thoát khỏi dòng nước xiết.

Công an tỉnh Quảng Ninh cho hay đã phát hiện một số người dùng nhiều căn cước công dân để đăng ký nhận vé mời “Hạ Long Concert 2025”, sau đó rao bán trên mạng xã hội nhằm trục lợi.

Đà Nẵng - Quân khu 5 đón nhận Huân chương Hồ Chí Minh, khẳng định bản lĩnh “Bộ đội Cụ Hồ” thời kỳ mới.

Một cậu bé 13 tuổi ở New Zealand vừa phải trải qua ca phẫu thuật khẩn cấp sau khi nuốt gần 100 viên nam châm nhỏ, trò 'thí nghiệm vui' tưởng vô hại nhưng suýt cướp đi mạng sống của em.

Gần 18h ngày 23/8, Đại học Thủ Đô Hà Nội bất ngờ công bố điểm trúng tuyển theo phương thức xét điểm thi tốt nghiệp THPT đối với thí sinh sử dụng tổ hợp C00 để xét tuyển vào 10 ngành. Mức điểm của những ngành này dao động từ 25,41-28,13. Điều đáng chú ý là từ trước đó, vào 9h cùng ngày, trường đã công bố điểm chuẩn của 10 ngành này với mức từ 24,66-27,38. Như vậy, điểm chuẩn mới đã tăng 0,75 so với thông báo cũ. Độc giả có thể so sánh mức điểm...

Theo báo cáo của Bộ GD&ĐT tại Hội nghị giáo dục đại học năm 2025, cả nước hiện có gần 94.000 giảng viên đại học, tăng liên tiếp bốn năm qua. Trình độ của đội ngũ giảng viên đại học hiện nay như sau: Tỉ lệ giảng viên có chức danh giáo sư và phó giáo sư cũng tăng dần đều hằng năm (năm 2024: 743 giáo sư, 5.629 phó giáo sư; năm 2025: 785 giáo sư, 5.908 phó giáo sư). Hà Nội hiện đang dẫn đầu cả nước về số lượng giáo sư, phó giáo sư làm việc trong các...

Hà Nội vừa ban hành quyết định công bố tình huống khẩn cấp về thiên tai tại các vị trí sự cố sạt lở, không đảm bảo an toàn trên...