Một người đàn ông, thay vì bảo vệ hai đứa con của mình, đã kéo chúng xuống dòng nước lạnh. Không phải để giải thoát, mà để kết thúc tất cả, theo cách hèn nhát nhất.
Hai đứa trẻ ấy có thể mới hôm qua còn đến trường, còn gọi “bố ơi” bằng giọng trong veo, còn cười khanh khách khi được mua cho cây kem, còn ngủ yên trong vòng tay người mà chúng tin là bờ vai an toàn nhất thế gian. Nhưng rồi, trong một khoảnh khắc méo mó của người lớn, tất cả bị dập tắt.
Chúng không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, không kịp nói “con sợ”, không kịp hỏi “vì sao bố lại làm thế?”. Đôi bàn tay từng che chở nay lại lạnh lùng nhấn chìm chúng. Những vòng ôm từng là yêu thương nay trở thành sợi dây kéo xuống đáy sông.
Không ai dám tưởng tượng những giây cuối cùng ấy. Hai đứa trẻ nhỏ xíu, vùng vẫy trong tuyệt vọng, giữa dòng nước lạnh cắt da. Nếu yêu thương là như thế thì thứ tình yêu đó độc như thuốc độc.
Chúng ta đã quá quen với những dòng tin kiểu “người cha bế tắc, ôm con tự tử”, đến mức sự ghê rợn bị thay thế bằng thương cảm. Nhưng đây không còn là bi kịch. Đây là một dạng tội ác mượn danh tình yêu, nơi kẻ yếu đuối chọn cách “chết cùng con” thay vì sống vì con.
Đừng nói “tội nghiệp quá”. Đừng biện minh bằng hai chữ “bế tắc”. Bế tắc không cho phép ai giết người, dù đó là con ruột của chính mình.
Một người cha có thể khổ, có thể nghèo, có thể mất tất cả, nhưng không thể mất nhân tính. Khi đã kéo hai đứa trẻ vô tội cùng đi xuống nước thì không còn gì để bênh vực. Không còn chỗ cho sự cảm thông ở đây, chỉ còn sự phẫn nộ và rùng mình.
Cứ sau mỗi vụ như thế này, mạng xã hội lại dậy sóng. Người thì thương cảm, người thì chửi rủa, nhưng rồi tất cả lại lắng xuống rất nhanh. Chúng ta nhanh chóng quên. Đến khi lại thêm một vụ khác lặp lại, y hệt. Và trong sự lặp lại ấy, sự vô cảm của xã hội đã được hợp thức hóa bằng lòng thương hại rẻ tiền.
Phẫn nộ là cần, nhưng phẫn nộ thôi chưa đủ. Bởi đằng sau những cái chết lãng xẹt đó là một xã hội đang rạn nứt từ bên trong, nơi người ta sống cùng nhau mà chẳng còn thực sự nhìn thấy nhau.
Gia đình giờ nhiều nơi chỉ là những căn nhà có wifi mạnh, nơi mỗi người cắm mặt vào điện thoại, trò chuyện với người xa lạ hơn là với người thân. Cha mẹ không biết con mình đang nghĩ gì. Con cái không hiểu cha mẹ đang gánh chịu những gì.
Chúng ta đang ở thời đại của sự kết nối ảo nhưng cô đơn là có thật. Nhà cửa khang trang hơn, bàn ăn đầy ắp hơn nhưng ánh mắt dành cho nhau thì ngày càng ít đi. Chúng ta có thể biết tin người xa lạ ở đâu đó tận bên kia bán cầu, nhưng lại không biết người thân ngay cạnh mình đang khổ tâm thế nào.
Nhiều bi kịch bắt đầu từ sự im lặng kéo dài. Một người rút vào thế giới riêng, một người khác mải mê với công việc và khoảng trống giữa họ cứ lớn dần lên. Cho đến khi một trong hai buông tay, ta mới nhận ra rằng suốt thời gian qua, mình chưa từng thực sự sống cùng nhau, chỉ là cùng tồn tại trong một không gian.
Đến khi phát hiện ra thì đã muộn, khi tất cả chỉ còn là một bài báo, một dòng tin “nhảy cầu thương tâm”. Đó là lời cảnh báo nghiêm khắc cho mỗi gia đình, mỗi tổ chức xã hội, mỗi cộng đồng.
Hãy tỉnh lại. Hãy nhìn lại những mối quan hệ trong chính nhà mình. Đừng để những cơn giận, những vết rạn nhỏ trong hôn nhân, trong công việc, trong mưu sinh... trở thành mồi lửa cho bi kịch. Bởi không ai chết chỉ vì nghèo, chỉ vì cãi nhau, chỉ vì nợ nần. Người ta chết vì không còn ai bên cạnh để nắm tay, để nghe, để nói một câu thật lòng: “Đừng dại dột".
Và hơn hết, hãy nhìn lại cách chúng ta sống cùng nhau. Gia đình, nhà trường, các tổ chức, chính quyền... ai cũng có phần trách nhiệm. Mỗi khi ta thờ ơ trước nỗi buồn của ai đó, mỗi khi ta quát tháo, mỉa mai, hay bỏ mặc người thân vì “bận”, là ta đang đẩy họ thêm một bước gần hơn đến tuyệt vọng.
Hãy quan tâm nhau, không phải bằng tin nhắn “ăn cơm chưa?”, mà bằng sự hiện diện thật. Hãy đặt điện thoại xuống, nhìn vào mắt người đối diện, hỏi họ một câu thật lòng: “Em ổn không? Anh ổn không? Con ổn không?”.
Đừng để những câu hỏi ấy trở thành lời độc thoại bên quan tài. Đừng để những cái chết oan uổng, tức tưởi như ở cầu Bến Thủy tiếp tục lặp lại, chỉ vì chúng ta đã sống quá lạnh, quá nhanh và quá thờ ơ.
Nhiều khi, bi kịch không bắt đầu từ cái chết. Nó bắt đầu từ khoảnh khắc chúng ta ngừng quan tâm nhau.

Ban Bí thư yêu cầu thực hiện triệt để tiết kiệm, chống lãng phí trong tổ chức hội nghị, không để vượt định mức kinh phí phục vụ hội nghị; thực hiện tinh giản 10% số lượng hội nghị hằng năm.

Hiện tuyến quốc lộ 27C dẫn lên đèo Khánh Lê đang có mưa rất lớn, nhiều khu vực ngập sâu.

Sau hơn 1 tuần mất tích, lực lượng chức năng đã tìm thấy thi thể nữ sinh lớp 11 dưới sông Sêrêpốk, khép lại những ngày chờ đợi trong hy vọng mong manh của gia đình, thầy cô và bạn bè.

Sáng nay (13-12), Ngày của Phở 2025 chính thức khai mạc tại khu vực Thương xá Tax (cũ), phường Sài Gòn (TP.HCM). Sự kiện Ngày của Phở năm nay dự kiến đón 100.000 khách với sự góp mặt của gần 30 thương hiệu phở từ Bắc chí Nam.

Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an tỉnh Ninh Bình ra quyết định khởi tố vụ án hình sự, khởi tố bị can, ra lệnh cấm đi khỏi nơi cư trú đối với bà Vũ Thị M. (sinh năm 1958, trú tại thôn Khê Thượng, xã Yên Khánh, tỉnh Ninh Bình) về tội “Cản trở giao thông đường bộ” quy định tại Khoản 1, Điều 261, Bộ luật hình sự năm 2015, sửa đổi năm 2017. Quá trình điều tra, Cơ quan Cảnh sát điều tra xác định, để có diện tích phơi thóc lúa trên tuyến đường 482E...

Liên đoàn Cầu thủ chuyên nghiệp quốc tế (FIFpro) chỉ trích quyết định của Ủy ban kháng cáo FIFA khi áp đặt lệnh cấm thi đấu 1 năm đối với 7 cầu thủ nhập tịch trái phép của Malaysia.

Cảng Sài Gòn như chứng nhân lịch sử đặc biệt của thời kỳ thực dân xâm lược lẫn sự vệ quốc anh hùng của dân tộc Việt Nam và sau này là thời kỳ hòa bình, phát triển.

Ông Nguyễn Hữu Bình - Giám đốc Công ty TNHH Thương mại vàng bạc Kim Chung (Thanh Hóa) cùng vợ bị cáo buộc đã chỉ đạo nhân viên, người thân lập hàng chục tài khoản cá nhân để mua, bán vàng, bỏ ngoài sổ sách doanh thu nhằm trốn thuế.

Tổng Bí thư nêu ba đột phá phòng chống tham nhũng gồm hoàn thiện thể chế, nâng cao trách nhiệm người đứng đầu và đẩy mạnh ứng dụng khoa học công nghệ, chuyển đổi số.